Người dịch: Whistle

Không chỉ có làn da.

Ngũ quan, dung mạo cũng rất đẹp, không biết là do ba người mà Chu Giáp gặp phải có dung mạo vượt trội, hay là những người khác cũng vậy.

“Thế giới này của các ngươi, rốt cuộc là thế nào?”

“Hả?”

“A!”

“Tại sao chúng tôi có thể hiểu được lời ngài nói?”

Ba người đồng thời sững sờ, rõ ràng Chu Giáp không nói tiếng Tinh Thành, nhưng bọn họ lại có thể nghe hiểu, hơn nữa, “thế giới này của các ngươi” là sao?

Chẳng lẽ người này không phải là người của thế giới này?

“Bây giờ không phải lúc để nói chuyện này.” Chu Giáp quay đầu nhìn lại, vô số chấn động nhỏ đang đến gần.

Rõ ràng…

Cuộc chém giết vừa rồi đã kinh động đến một số sinh vật ở trong thành phố.

Nguy hiểm!

Từ khi đến mảnh vỡ thế giới này, Chu Giáp luôn có cảm giác nguy hiểm, khiến hắn không dám lơ là.

Tuy rằng vừa rồi Chu Giáp đã dễ dàng giải quyết đám cương thi, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng ở đây không có thứ gì có thể uy hiếp đến hắn.

Chu Giáp hỏi:

“Các ngươi có chỗ nào để trốn không?”

“Cái này…” Minh Diệu ánh mắt lóe lên, sau đó gật đầu:

“Có!”

“Ngài đi theo tôi.”

Hai chị em Bạch Linh, Bạch Hiệt nhìn nhau, trong mắt dường như có chút lo lắng, nhưng vẫn gật đầu, ba người dẫn Chu Giáp chạy nhanh về phía trước.

Không lâu sau.

Bốn người đã đến trước một tòa nhà cao tầng đổ nát.

Minh Diệu lấy ra một cái thang được giấu trong đống đổ nát, leo lên trước.

Chu Giáp nhìn bậc thang mỏng manh, bất lực lắc đầu, hắn nhảy lên, trong nháy mắt đã cao mấy mét, trực tiếp leo lên tường.

Ba người nhìn bóng dáng Chu Giáp mặc trọng giáp mấy trăm cân mà vẫn có thể di chuyển linh hoạt, trong mắt lại hiện lên vẻ kinh ngạc.

Người này thật kỳ lạ.

Nhưng mà…

Cũng rất mạnh!

Đến tầng giữa, ba người thu thang lại, dẫn Chu Giáp đến một căn phòng.

Mở cửa, bên trong lại có một cánh cửa khác, sau khi mở ra, bên trong là một căn hầm rộng hơn mười mét vuông.

Tấm kim loại dày, cách mở cửa phức tạp, quả thực rất thích hợp làm nơi trú ẩn trong ngày tận thế.

“Vị… bằng hữu này.”

Minh Diệu ấp úng nói:

“Đây là chỗ ở tạm thời của chúng tôi, nếu như ngài không chê, hãy nghỉ ngơi ở đây.”

“Ừ.” Chu Giáp gật đầu, nhìn Minh Diệu mở cửa hầm, một nơi ở đơn sơ nhưng ấm cúng hiện ra trước mắt.

Chỗ ở tạm thời.

Nơi ẩn náu thực sự, chắc chắn ở chỗ khác.

Cũng đúng.

Tuy rằng Chu Giáp đã cứu bọn họ, nhưng thế giới này dường như có chút kỳ lạ, việc bọn họ không tin tưởng Chu Giáp cũng là chuyện đương nhiên.

“Không biết… nên xưng hô với ngài như thế nào?”

“Ta tên là Chu Giáp.”

Chu Giáp nói:

“Ta biết các ngươi muốn hỏi gì, ta không phải là người của thế giới này, sau này các ngươi sẽ quen thôi, còn thế giới này của các ngươi, đã xảy ra chuyện gì?”

“Không phải là người của thế giới này?”

“Cái gì gọi là không phải là người của thế giới này?”

“Ngài đến đây như thế nào?”

“Tại sao chúng tôi có thể hiểu được lời của ngài? Tại sao ngài lại hiểu được tiếng của chúng tôi?”

“…”

Ba người đồng thời sững sờ, sau đó liên tục hỏi.

Chu Giáp nhíu mày, định giải thích qua loa, nhưng một thứ trong tầm mắt khiến hắn ngẩn người:

“Nguyên Thạch?”

“Ngài nói là Tinh Thạch sao?” Bạch Hiệt nhìn theo ánh mắt của Chu Giáp, đưa tay cầm một món đồ trang trí trên bàn, sờ khối tinh thạch trên đó:

“Ngài gọi thứ này là Nguyên Thạch?”

“Đúng vậy.” Chu Giáp nhìn xung quanh, trong lòng lại giật mình:

“Ở chỗ của các ngươi…”

“Nguyên Thạch rất phổ biến sao?”

Nhìn đâu cũng thấy, trong căn phòng này, vậy mà lại có không ít Nguyên Thạch, hơn nữa còn được dùng làm đồ trang trí.

Phải biết rằng, tuy rằng Nguyên Thạch đẹp, nhưng ngay cả Hoắc phủ, chủ nhân trước kia của Hoắc gia bảo, cũng sẽ không xa xỉ đến mức dùng nó để làm đồ trang trí.

“Cũng không phải là phổ biến lắm.” Minh Diệu lắc đầu:

“Thứ này là sản phẩm của Diệu Thành, vì hình dáng đẹp, nên được bán đi khắp nơi, bây giờ, chúng tôi đã biết năng lượng bên trong có thể tăng cường thực lực.”

Nói xong, Minh Diệu nhìn Chu Giáp.

Rõ ràng là đang nói với Chu Giáp, đừng hòng giấu bọn họ, tác dụng của Nguyên Thạch, bọn họ cũng biết.

“Diệu Thành sao?”

Chu Giáp gật đầu, xem ra, ở đó có mỏ Nguyên Thạch, nhưng chắc chắn không nằm trong mảnh vỡ thế giới này, không cần phải nghĩ nhiều:

“Các ngươi đã biết thứ này có thể tăng cường thực lực, tại sao lại không sử dụng?”

Rõ ràng biết là thứ tốt, vậy mà lại dùng làm đồ trang trí, thật là lãng phí.

“Quá chậm.” Bạch Linh lên tiếng:

“Giết thi thể biến dị nhanh hơn nhiều, chỉ là quá nguy hiểm, chúng tôi phải cảm ơn ngài đã ra tay cứu mạng, chúng tôi mới có thể sống sót.”

Chu Giáp im lặng.

Đúng vậy.

Ở khu vực tân binh, người mới giết thi thể biến dị, tốc độ tăng tu vi nhanh hơn so với luyện hóa Nguyên Thạch rất nhiều.

Nhưng đó là đối với mấy người bọn họ, còn đối với Chu Giáp, kinh nghiệm tăng thêm do giết cương thi tam phẩm gần như không đáng kể.

Chỉ có tứ phẩm trở lên, mới có hiệu quả.

Lúc trước, Cao Lợi Bỉnh và những người khác khinh thường người sói cũng là vì lý do này.

“Thực ra cũng có tác dụng.” Bạch Linh, cô gái có tính cách ôn hòa, nhìn thấy sắc mặt Chu Giáp thay đổi, liền nhẹ nhàng nói:

“Một số Tinh Thạch có rất nhiều năng lượng, nếu như hấp thụ thì cũng rất tốt.”

“Tinh Thạch? Nguyên Tinh?” Chu Giáp nín thở:

“Ở đây, các ngươi có Nguyên Tinh sao?”

Năng lượng ẩn chứa bên trong một viên Nguyên Tinh tương đương với một con hung thú cửu phẩm, thập phẩm, tuy rằng luyện hóa cần thời gian, nhưng được cái là an toàn.

Trên đường đi, lúc rảnh rỗi, Chu Giáp dựa vào việc luyện hóa năng lượng của Nguyên Tinh để tăng cường tu vi, hiện giờ, trong tay hắn chỉ còn hai viên, vô cùng quý giá.

“Ở chỗ của chúng tôi không có.” Bạch Linh lắc đầu:

“Nhưng mà các cửa hàng ở Kim Ngọc Hoàng, Minh Ngọc phường ở Tinh Thành, có lẽ sẽ có, lúc kết hôn với Minh Diệu, tôi đã từng mua một viên, sau đó sử dụng hết rồi.”

4.80402 sec| 2406.945 kb